Thời gian đi qua trên tóc,
Tháng ngày đổ ụp lên vai,
Giật mình nghe con gà gáy,
Sớm mai, rồi lại sớm mai.
27.02.2012
Huỳnh Minh Lệ
Thời gian đi qua trên tóc,
Tháng ngày đổ ụp lên vai,
Giật mình nghe con gà gáy,
Sớm mai, rồi lại sớm mai.
27.02.2012
Huỳnh Minh Lệ
Nay về với gió và mây,
Với con chim hót của ngày thong dong,
Của em với một tấm lòng,
Của hương đồng nội mênh mông đất trời,
Trong tim giữ bóng một người,
Bên tai vang vọng những lời yêu thương.
Huỳnh Minh Lệ
24.02.2012
Bàn tay ở cạnh trái tim,
Bàn tay đau nhức, ngày đêm dập bầm,
Con tim vì lỡ nằm gần,
Nên thường ốm yếu, âm thầm nhớ em.
*
Bàn tay chắc em đã quên ?
Vẫn còn hơi ấm thân quen buổi nào,
Bây giờ gầy guộc, xanh xao,
Mong ngày nắm lại, mà sao ngàn trùng ?
Huỳnh Minh Lệ
22.02.2012
Đi qua phố cũ nhà em,
Bỗng dưng lại nhớ cái đêm đèn vàng,
Tự nhiên nỗi nhớ ngang ngang,
Nhớ trưa hôm đó rõ ràng với nhau,
Nhớ trời bỗng đổ mưa mau,
Nhớ ơi là nhớ…như tàu nhớ ga,
Mấy năm về lại quê nhà,
Đi quanh đi quẩn, la đà…nhớ em.
21.02.2012
Huỳnh Minh Lệ
Về thăm trường cũ của em,
Đưa tay chạm miền ký ức,
Không còn một chút thân, quen,
Hàng cây cúi đầu đổ, gục.
Bước lên căn gác thiếu thời,
Thắp cây nhang lòng kính cậu,
Mùa xuân quạnh vắng mợ ngồi,
Xa rồi quê hương yêu dấu.
Huỳnh Minh Lệ
19.02.2012
Mến tặng D.
Một cánh chim non nớt,
Bay trong trời bão giông,
Quê nhà chìm xa khuất,
Nghe muối xát trong lòng.
Đôi mắt tròn ngơ ngác,
Hồn còn mộng học trò,
Những đêm dài thất lạc,
Nước mắt đầm giấc mơ.
Rồi một ngày bóng xế,
Chim nhớ cội bay về,
Nhưng sông đời đã trễ,
Còn đâu chuyến đò quê.
Giờ những đêm xa xứ,
Thảng thốt tiếng tàu khuya,
Sân ga buồn năm cũ,
Đã vĩnh viễn chia lìa.
30.03.2010
Huỳnh Minh Lệ
Có những lúc nhớ người,
Ra góc vườn thơ thẩn,
Thả hồn theo mây trôi,
Về phương trời xa thẳm.
Có nhiều lúc chán đời,
Đứng lặng nhìn hoa rơi,
Nghe trong lòng tiếng vỡ,
Niềm tin yêu con người.
Có nhiều lúc thấy đời,
Sống yên lành khó quá,
Xin làm giọt sương thôi,
Mà long lanh mắt lệ.
Có nhiều lúc thấy mình,
Sống hiền lành như cỏ,
Không làm xót chân ai,
Mà muôn phần khốn khó.
28.03.2010
Huỳnh Minh Lệ
Đi từ mảnh đất cọc còi,
Làm sao anh tới những đồi cỏ xanh,
Đường đi ngày chẳng yên lành,
Và vầng trăng vỡ tan tành đêm xưa.
Thiên tai, bão lũ mấy mùa,
Hồn anh buốt lạnh trận mưa năm nào.
Bây giờ ngày đã xanh xao,
Ga chiều heo hút, chuyến tàu sắp qua.
25.03.2010
Huỳnh Minh Lệ
Anh về tìm lại góc rào,
Ngày mẹ chuyển dạ, cha đào chôn nhau.
Anh về tìm lại tao nôi,
Ngày xưa dỗ giấc, mẹ ngồi ầu ơ.
Đâu rồi ? Vườn cũ xác xơ,
Từ đường hoang lạnh, bạc phơ mẹ ngồi.
23.03.2010
Huỳnh Minh Lệ
Xế nay vác cuốc ra vườn,
Ngước nhìn mây trắng, thấy chuồn chuồn bay.
Ta như giọt nắng cuối ngày,
Rơi trong cô quạnh, ai hay, bên trời.
22.03.2010
Huỳnh Minh Lệ
Em có đem lại niềm vui nào cho anh,
sao sầu anh chất ngất ?
Có phải là lượng đời quá chật,
không dung nổi tình ta ?
Em có đem lại niềm vui nào cho anh,
Khi những vạt cỏ lên xanh,
sao hồn anh không mới ?
Sao buồn anh vời vợi ?
Ta có đem lại niềm vui nào cho nhau,
sao tình ta tội nghiệp ?
Đằng sau khung cửa hẹp,
Có lối nào thênh thang ?
18.03.2010
Huỳnh Minh Lệ
Rưng rưng sợi khói quê nhà,
Bay từ chái bếp của ta thiếu thời.
Hanh hao giọt nắng xứ người,
Khua trong ký ức một đời xốn xang.
Lô nhô bao sóng tràng giang,
Mịt mờ bến vắng, đò sang lâu rồi.
Huỳnh Minh Lệ
Em tặng gì cho anh,
Khi môi đang chờ đợi,
Khi đêm vừa sang canh,
Mai, ta còn ngày mới ?
Em tặng gì cho anh,
Khi mùa đang cây trái,
Khi hoa đang trên cành,
Khi xuân không trở lại ?
Em tặng gì cho anh,
Thời gian không nhiều nữa,
Đâu còn là ngày xanh,
Mà hẹn lần, hẹn lửa ?
Ta tặng gì cho nhau,
Trong tháng ngày còn lại,
Làm sao biết ngày sau,
Ta còn nhau mãi mãi ?
09.03.2010
Huỳnh Minh Lệ
Em là vầng trăng ngà ngọc,
Dịu dàng phủ xuống đời anh.
Bao nhiêu tơ vàng huyền hoặc,
Ru anh an giấc mộng lành.
Chao ơi ! trăng ngà thăm thẳm,
Làm sao anh với tới trời !
Rồi mai những đêm nguyệt tận,
Đời anh héo hắt em ơi !
06.03.2010
Huỳnh Minh Lệ
Trên đường bỗng gặp mùa xuân,
Cành non, lộc biếc thơm lừng ca dao.
Sớm ra chim chóc hót chào,
Một con suối nhỏ chảy vào trong tâm.
Trên đường bỗng gặp tân xuân,
Tiếng cười như ngọc, trăng rằm tháng giêng,
Bài thơ sinh nhật tươi nguyên,
Em nâng niu để tặng riêng một người.
Huỳnh Minh Lệ
04.03.2010
Đường dài rời rã, mỏi mê,
Có tôi đứng đợi chuyến xe cuối ngày.
Cho tôi xin một chỗ ngồi,
Cho thân tôi trú nỗi sầu qua đêm.
Sớm mai tôi lại lên đường,
Cho tôi gởi lại bốn phương lời chào.
Sớm mai nầy, sớm mai nào ?
Sớm mai nào nữa tan vào hư không.
25.02.2010
Huỳnh Minh Lệ
Thà như đỉnh núi cô đơn,
Ngàn năm đứng đó thả hồn cho mây.
Thà như một cánh chim bay,
Bay vào vô tận không quay trở về.
Thà như hạt bụi sông mê,
Nhớ quên chi nữa trôi về hư vô.
Thà như một chiếc lá khô,
Rơi trong thinh lặng cơ hồ như không.
Thà như…, thà chẳng chờ mong,
Thà như vết cắt trong lòng em ơi.
25.02.2010
Huỳnh Minh Lệ
Bao giờ phố chợ thong dong,
Em và tôi bước song song, bên đời.
Bao giờ em chỉ có tôi,
Bao giờ ? Vô vọng. Em ơi, bao giờ ?
Huỳnh Minh Lệ
23.03.2010
, Anh cầm chén ngọc trên tay,
Dặn lòng khéo vỡ khi ngày tháng qua.
Nâng niu đêm của ngọc ngà,
Làm sao cất giữ bỡi xa muôn trùng.
Anh cầm chén ngọc rưng rưng,
Trong lòng lo sợ nửa chừng vỡ đôi.
Ngày xưa đã muộn mất rồi,
Thì nay gắng giữ cuối đời có nhau.
Huỳnh Minh Lệ
22.02.2010
Đi đâu phố chợ lông bông,
Sớm, trưa, chiều, tối. Trong lòng đắn đo.
Chậm chân nên lỡ chuyến đò,
Chậm chân giờ phải đôi bờ nhớ nhau.
Hẹn em phố chợ mai sau,
Em thì con gái, trầu cau anh mời.
Huỳnh Minh Lệ
22.02.2010
Đi đâu phố chợ lòng vòng,
Hết lên lại xuống, chẳng xong. Trở về.
Đi đâu phố chợ nhiêu khê,
Vào nam ra bắc, lộn về. Trắng tay.
Huỳnh Minh Lệ
20.02.2010
Đêm bây giờ,
buồn hơn tiếng khóc.
Con dơi mù cô độc,
treo mãi trên cành.
Chẳng muốn bay.
Đêm bây giờ,
buồn hơn bóng tối.
Con dơi mù hấp hối,
chết ở cuối vườn.
Chẳng ai hay.
Tôi gọi tên tôi,
Trong bóng tối.
20.02.2010
Huỳnh Minh Lệ
Một cơn gió mùa thu,
Thổi qua hồn, lá đỏ.
Mùa thu ơi, mùa thu,
Em yêu người dạo đó.
Nước đại hồ mênh mông,
Trời đã xanh trong mắt.
Nghe sóng dội trong lòng,
Tình em như giọt mật.
Dù mai là mùa đông,
Tình em hơn sự thật.
Rừng cây như tình nồng,
Vẫn nhú mầm trong đất.
Dù mai sang mùa đông,
Tình em cao chất ngất.
Nước đại hồ mênh mông,
18.02.2010
Huỳnh Minh Lệ
Em tôi ngày xưa trong trắng,
Thế rồi dâu biển. Lìa xa.
Ra đi, nhưng lòng vẫn nặng,
Con sông,bãi biển quê nhà.
Em tôi bây giờ tuyết trắng,
Cánh chim thưở ấy mịt mờ,
Biển sâu muôn đời muối mặn,
Gặp nhau như chuyện trong mơ.
Em tôi ngày xưa như nắng
Sớm mai,trong trẻo,tươi hồng.
Ngày qua bình yên,phẳng lặng.
Một ngày sóng ở đáy sông.
Em tôi bây giờ xa vắng,
Em ơi! có một tấm lòng.
Huỳnh Minh Lệ
17.02.2010
Vẫn còn đầy ắp yêu thương,
Vẫn còn hoa cỏ trên đường anh đi,
Vẫn còn tiếng hót họa mi,
Vẫn nghe sóng vỗ thầm thì đêm đêm,
Vẫn còn mãi mãi nghe em,
Vẫn cơn gió mát êm đềm ngày qua,
Dù rằng xa thật là xa,
Vẫn còn mãi mãi em là mùa xuân
Huỳnh Minh Lệ
16.02.2010
Bây giờ là giao thừa,
Trong giờ phút giao mùa,
Trong rộn ràng năm mới,
Xuân của em về chưa ?
Tết bên ấy không vui ?
Có làm em chợt nhớ,
Chiếc áo màu một thưở,
Chiếc áo anh làm thơ.
Tết bên này vẫn vậy,
Hoa nở báo xuân về,
Lòng hình như đã mỏi,
Hồn hình như đã mê.
Huỳnh Minh Lệ
Con chim,
Vườn tôi rất hiền.
Líu lo,
Má lúm đồng tiền một bên,
Một mai,
Có thể nào quên ?
Líu lo,
Má lúm một bên, đồng tiền.
Yêu em,
Yêu cả Tháng Giêng,
Và yêu,
Những nụ tân niên em cầm.
Huỳnh Minh Lệ
13.02.2010
Sài Gòn, chiều cuối năm,
Hoa nở đến chạnh lòng,
Một cánh bèo trôi dạt.
Đèn vàng bên kia sông.
Sài Gòn, chiều cuối năm,
Sao hoa nở âm thầm ?
Mùa tiếp mùa đi mãi,
Bỏ bên đời tuổi xuân.
Huỳnh Minh Lệ
11.02.2010
Anh trở lại với núi rừng cô tịch,
Lòng ngậm ngùi hơn lúc bước chân đi,
Chốn ngựa xe không giữ lại – Một khi,
Chiều phi trường nhớ em anh muốn khóc.
Anh trở lại với tiếng cười như ngọc,
Như đứa con hoang thất tán quay về,
Đêm muộn màng níu giữ bước chân quê,
Lòng bình yên thấy em cười như tết.
Huỳnh Minh Lệ
Hôm nay em tới sở,
Mang theo một niềm vui,
Một đóa hoa mới nở,
Đem dâng tặng một người,
Từ mùa đông sơ ngộ,
Qua mùa xuân thắm tươi,
Một con tim rất trẻ,
Nhịp đập vang tiếng cười,
Một mùa xuân như thể,
Mùa xuân thưở hai mươi.
10.02.2010
Huỳnh Minh Lệ