Nhân Dân Không Mơ Hồ

Mẹ trùng dương đau đớn
Kẻ thù đặt giàn khoan
Nhân dân cùng la lớn
Hát rút về Hải Nam !

Nhân dân không mơ hồ
Kẻ thù vào đến cửa
Chín mươi triệu cùng hô
Hãy bảo toàn lãnh thổ !

Không nghe lời viễn vông
Những mỹ từ ru ngủ
Có tội với liệt tông
Một ngàn năm chưa đủ ?

Nước mất thì nhà tan,
Xem lời hịch tướng sĩ
Giữ cơ đồ nước nam
Biển trời ta yêu quý.

26.05.2014
Huỳnh Minh Lệ

Chiều Dài Lịch Sử

Lần giở mấy trăm năm
Suốt chiều dài lịch sử
Những vết nhơ thâm căn
Những oan hồn uổng tử.

Còn quanh quất đâu đây
Đêm đêm trong vườn vải
Bao con người bỏ thây
Án tru di Nguyễn Trãi.

Như có những lời nguyền
Dân tôi không rửa được
Quang Trung sao chết non ?
Sông Gianh, sông Bến Hải.

Những “ông thầy” gian xảo
Răng vẩu, tóc đuôi sam
Mặt mày như chồn cáo
Ám ảnh thuở lên năm.

23.05.2014
Huỳnh Minh Lệ

Trời Và Đất

Rồi trời cũng phải mưa
Nắng hoài chịu sao thấu
Đất và trời từ xưa
Đã bao lần giận dỗi.

Đất làm sao quên trời
Dù trời cao vời vợi
Ngóng từng giọt mưa rơi
Mưa bao giờ mới tới ?

Trời làm sao quên đất
Bao hạt mầm sinh sôi
Bao suối nguồn trong vắt
Bao nhịp sống bồi hồi !

Đêm nào không nhớ đất
Lấp lánh nghìn sao khuya
Ngày nào không nhớ trời
Đất cựa mình trăn trở.

11.05.2014
Huỳnh Minh Lệ

Muôn Nghìn Cọc Nhọn

Đời ai cây mắm cây bần
Phèn chua nước mặn ngâm thân trong bùn
Vươn mình ra tận biển đông
Bao người ngã xuống sôi lòng đại dương,
Hoàng – Trường phên giậu quê hương
Bạch Đằng sống lại máu xương báo đền
Muôn nghìn cọc nhọn đứng lên
Quân thù bạt vía vững bền núi sông.

08.05.2014
Huỳnh Minh Lệ

Chẳng Biết Nữa

Chẳng biết nữa, mai kia hay mốt nọ
Núi có mòn biển có cạn hay không
Vầng trăng đó đã mờ hay vẫn tỏ
Lá phổi ta có còn thở phập phồng ?

Ôi mùi đất, mảnh vườn ta yêu dấu
Quả đầu mùa, vị ngọt tuổi thanh xuân
Gởi cho đất, bây giờ ta già cỗi
Thì đất ơi còn lại mảnh linh hồn.

04.05.2014
Huỳnh Minh Lệ